STORYBOARD
SYNOPSIS:
An (12 tuổi, dễ thương, tóc 7/3) một cậu bé mơ mộng nhưng bị ba mẹ kì vọng và áo đặt về thành tích quá lớn khiến cậu vô tình bị áp lực khi còn rất nhỏ. Cậu thường hay có những giấc mơ kì lạ. Vào một hôm trên đường đi học, cậu không may bị tai nạn và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Cậu vô thức chìm đắm trong thế giới mơ ảo do chính cậu tạo ra, mà không muốn tỉnh dậy. Ba mẹ cậu vô cùng lo lắng, thắc mắc tại sao cậu không chịu tỉnh giấc. Trong lúc con trai còn hôn mê trên giường, người mẹ kiệt quệ, hối hận vì những gì đã gây ra cho tinh thần của con, người mẹ đem con gấu bông cậu yêu thích nhất, đặt lên tay cậu như an ủi, rồi ngủ thiếp đi. Bất thình lình, bà xuyên không vào trong một thế giới hoàn toàn lạ lẫm, mà sau đó mới biết đây là giấc mơ của chính con mình. Bên tai bà luôn văng vẳng tiếng gọi của An, bà luôn đi theo nó. Sau khi vượt qua nhiều khó khăn thử thách, bà đến được nơi mà con trai của bà đang trói buôc bởi những xúc tu kì lạ. Bà có ý định cứu con trai nhưng vô tình bị các xúc tu cuốn lại. Ngay lúc nguy cấp, người ba cũng bằng cách cũ, xuyên không đến kịp thời cứu người mẹ nhưng cũng bị bắt nốt. Vào những giây phút cuối cùng, người ba gọi tên con trai một cách tha thiết. Điều đó dường như đã lay động tâm hồn của người con, đánh thức cậu khỏi những ràng buộc mộng mị. Sau đó An đã có một cuộc đấu tranh nội tâm với con quái vật đầy xúc tu của chính mình. Cuối cùng, những kí ức tươi đẹp cùng ba mẹ đã cho cậu thêmm sức mạnh để thoát khỏi con quái vật tinh thần. Mọi xúc tu dần biến mất, họ tìm lại tình cảm mà bấy lâu họ không màng đến. Cả 3 ôm nhau, thế giới mộng mị dần dần biến mất. An thức dậy, thấy ba mẹ đang gục bên giường. Cậu cất tiếng gọi: “Ba! Mẹ! Con yêu ba mẹ!”


MỘNG
Screenplay



Nhân vật chính:
An: (12 tuổi), nam, tính cách mơ mộng, ít nói, không chịu được áp lực, hướng nội.
Ba An: (40 tuổi), sếp của một công ty lớn, tính cách ít nói, nghiêm khắc, luôn muốn con mình đạt được những thành tích cao trong học tập, ít quan tâm chăm sóc con.
Mẹ An: (35 tuổi), quản lí của một công ty, công việc bận rộn, ít quan tâm đến con.


ĐƯỜNG PHỐ, NGOẠI, NGÀY:
Cảnh bình minh trong thành phố, mặt trời đang dần nhô lên, ánh sáng len lỏi qua các toà nhà cao tầng, trên trời vài con chim đang chao lượn. An đang trên đường đi học, bỗng một chiếc xe lao tới từ phía trước. Khuôn mặt hốt hoảng của người tài xế trong lúc cố gắng bẻ lái để tránh va chạm. Chiếc xe dừng lại, bốc khói, An nằm trên mặt đất, bất tỉnh.
BỆNH VIỆN, NỘI, NGÀY:
Cảnh bệnh viện đa khoa, bố mẹ An vội vã chạy vào, bước chân cho thấy rõ sự gấp rút. Họ gặp bác sĩ
Bác sĩ: Hai người là bố mẹ của cháu An phải không?
Hiện tại tình hình của cậu bé đã ổn nhưng có một điều gì đó khiến tinh thần của cậu không muốn tỉnh dậy.
Mẹ An rưng rưng, nước mắt khẽ lăn dài trên mặt. Người ba cúi đầu, trong lòng nhiều suy nghĩ hỗn độn. Mẹ An ôm mặt chạy vào phòng bệnh, ngồi bên giường gọi An tỉnh dậy.
PHÒNG BỆNH, NỘI, ĐÊM:
Tiếng máy móc trong phòng bệnh kêu “bíp bíp", sự yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng, mẹ An vẫn ngồi đó, khẽ đặt chú gấu bông mà cậu thích nhất bên cạnh cậu rồi dần dần thiếp đi lúc nào không hay biết. Tâm trí cô dần thay đổi. 
KHU RỪNG, NGOẠI, NGÀY:
Mở mắt, mẹ An thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh bao bọc bởi rừng rậm hoang sơ, kì bí. Bên tai văng vẳng tiếng của An gọi. Mẹ An đi theo tiếng con gọi đến một cái hang lớn. Tiếng An phát ra từ đó ngày một lớn nên người mẹ không ngần ngại đi vào trong. 
HANG, NỘI, NGÀY:
Không gian bên trong tối tăm, kì lạ, phía cuối hang là ánh sáng chói chang màu vàng khiến mắt của mẹ An nhíu lại nhưng cô vẫn cố gắng bước đi qua.
NƠI AN BỊ TRÓI BUỘC, NGOẠI, ĐÊM:
Trước mặt là khung cảnh An đang bị trói buộc bởi những xúc tu từ bóng đêm phía sau lưng cậu
Mẹ An: An ơi mẹ đến tìm con đây…
Chưa kịp dứt câu, những xúc tu to lớn dường như phát hiện ra cô, nó lao nhanh đến quấn lấy cơ thể người mẹ. Chưa kịp phản ứng, người mẹ đã bị nó xiết chặt. Đôi chân của người ba dần xuất hiện sau làn sương, sau đó ông lao lên như một chiến binh, trên tay là một con dao tiểu phẫu lớn. Bằng cách nào đó ông đã chém được gần hết xúc tu đang tấn công mình. Nhưng từ những vết thương mà ông gây ra, những xúc tu dần dần mọc lại, dài ra, vươn cao hơn trước ánh mắt hoang mang cực độ của người ba. Nó lao vụt qua cơ thể ông, xuyên qua vai của ông. Những xúc tu khác cuốn chặt như muốn siết nát người, dần dần bao trùm lấy khung cảnh xung quanh.
Ba An cất tiếng gọi: An… Ba xin lỗi… vì đã không coi trọng cảm xúc và ước mơ của con… vì ba mẹ đã quá nghiêm khắc với con. Nhưng ba muốn con biết rằng… ba mẹ yêu con rất nhiều… con là niềm hạnh phúc nhất trong đời của ba mẹ. Ba mẹ k thể để mất con được.
Nói rồi ông bị chìm vào giữa hàng ngàn xúc tu khổng lồ. Ngay lúc này An mở mắt cất tiếng gọi ba mẹ mình. Thấy con quái vật hung hăng đang giằng xéo ba mẹ cậu.
An ra lệnh: Mau dừng lại! Ngươi đang làm gì bố mẹ của ta vậy?
Con quái vật như liên kết với tâm trí của cậu. 
Tiếng nói của nó hiện rõ trong tâm trí An: An! Chẳng phải họ là những người mà ngươi ghét nhất sao? Họ chính là những người đã làm tổn thương ngươi và ta chính là nỗi đau mà ngươi đã chịu đựng. Hãy để họ chịu sự trừng phạt này.
Ánh mắt An trùng xuống, rưng rưng
Con quái vật nói tiếp: Hãy để ta xử lí hết chúng!
An chần chừ rồi quả quyết: KHÔNG!!! MAU DỪNG LẠI… HỌ LÀ BA MẸ CỦA TA, TA KHÔNG CHO PHÉP NGƯƠI LÀM NHƯ VẬY.
Con quái vật cố gắng thuyết phục: Nếu ngươi làm vậy thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất, cả ta và những ước mơ đẹp đẽ của ngươi sẽ bị chôn vùi. CHỈ CÒN LẠI THỰC TẠI ĐẦY ĐAU KHỔ MÀ NGƯƠI PHẢI CHỊU ĐỰNG.
Những kí ức đẹp đẽ, hạnh phúc từ nhỏ đến giờ dần hiện lên trong tâm trí cậu, lấn át đi hình ảnh con quái vật đang chiếm hữu.
An khẽ cười và nói: Thế giới mà ta muốn sống… là bên cạnh bố mẹ ta.
PHÒNG BỆNH, NỘI, NGÀY:
Thế giới dần dần tan biến đi, An mở mắt thấy ba mẹ đang nằm gục bên cạnh giường mình.
Cậu mỉm cười gọi tên ba mẹ: Ba, mẹ… Con yêu ba mẹ rất nhiều
STORYBOARD
Published:

Owner

STORYBOARD

Published: